Truyền thống hiếu học, lòng kính trọng và biết ơn thầy cô là nét văn hóa tiêu biểu trong mỗi con người Việt Nam. Điều này được minh chứng trong rất nhiều câu tục ngữ, thành ngữ : Uống nước nhớ nguồn,ăn quả nhớ kẻ trồng cây, tôn sư trọng đạo… Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay. Chính thầy cô giáo là những người đã chắp cánh cho ước mơ của chúng ta bay cao, trang bị cho chúng ta hành trang kiến thức để bước vào đời, thành công trên con đường học vấn.
Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước.
Vì vậy khi nhắc đến ngày 20-11hàng năm là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thầm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11/2012, xin gửi đến tất cả các thầy cô giáo lời chúc tốt đẹp nhất. Kính chúc thầy cô cùng gia đình sức khỏe, hạnh phúc và luôn thành đạt trong lĩnh vực giảng dạy và nghiên cứu.
Tôi sưu tầm đươc một số bài thơ gửi tặng các thầy cô giáo:
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà Mái chèo nghe vọng sông xa Êm êm như tiếng của bà năm xưa Nghe trăng thuở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời Thêm yêu tiếng hát mẹ cười Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
Trần Đăng Khoa
Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên Rời xa bến nước quên tên Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông Mắt thầy mòn mỏi xa trông Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Nguyễn Quốc Đạt
Lời ru của thầy
Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!
Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
Đoàn Vị Thượng
Nhớ cô giáo trường làng cũ
Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô ! Nguyễn Văn Thiên
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, Em xin chúc tất cả các thầy cô giáo trường THPTCC luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và luôn thành công trong sự nghiệp vun đắp và truyền đạt tri thức của mình.