BBT xin trân trọng giới thiệu tới quý bạn đọc, thầy cô và các em học sinh chùm thơ do nhóm thầy cô Nguyễn Văn Tập, Phạm Văn Nguyên, Dương Mạnh Quân, Phạm Thị Trang sáng tác những ngày đầu tháng 11/2012 nhân dịp chào mừng 30 năm ngày Nhà giáo Việt Nam. Các bài thơ có thể chưa được trau truốt thật kỹ, song đã thể hiện được tâm tư tình cảm của những nhà giáo đang giảng dạy nơi vùng cao biên giới.
ÁO NÂU
Cả khi nắng gắt mưa ngâu Lần trong giá lạnh đêm thâu mịt mù Lều tranh vang vọng lời ru Âù ơ… con ngủ mẹ thu thơm vàng Áo nâu đã vá mẹ mang Vất vả hôm sớm gánh hàng nuôi con Một bên tiếng khóc nỉ non Một bên rơm chổi chiếc đòn cong cong Lưng mẹ nay đã bị còng Vai nghe đau nhói, nhưng lòng quyết tâm
Áo nâu chiếc bóng âm thầm Đi về sớm tối chuyên cần quanh năm Ôm đau cũng chẳng dám nằm Áo nâu lất phất lại dầm gió sương Đôi chân đi khắp nẻo đường Vì con góp nhặt tình thương mọi miền
Suốt đời con chẳng thể quên Áo nâu tần tảo mẹ hiền sớm hôm Nhờ trời con đã lớn khôn Nhưng mà mẹ đã hoàng hôn mất rồi Không đi được chốn xa xôi Aó nâu mẹ vẫn đứng ngồi trông con Dù cho đi khắp núi non Mong manh áo mẹ con còn quen hơi
Phạm Văn Nguyên
NGƯỜI THẦY
Trải qua bao thăng trầm Thầy vẫn luôn hy vọng Gieo hạt giống cho đời Để ngày mai tươi sáng.
Tháng ngày cứ trôi đi Đón đưa những chuyến đò Thầy tận tâm, tận sức Thức vì những ước mơ.
Hành trang bước vào đời Lời thầy dạy năm xưa Em mãi ghi trong lòng Sống làm người có ích
Một chữ một giấc mơ Thầy gieo vào lòng em Bao ước mơ hy vọng Những hạt giống tâm hồn.
Nguyễn Văn Tập
TÂM SỰ THẦY GIÁO TRẺ
Từ miền xuôi xa xôi Tôi lên đây dạy học Cứ nghĩ rằng hẻo lánh Chắc buồn lắm đó nghe Trong lòng bao lo lắng Ở nơi đó xa vắng.
Lên rồi tôi mới biết Mình cứ nghĩ vu vơ Vùng cao đâu có vắng Trời đầy nắng, đầy sao Lá rừng trông xanh biếc Như ánh mắt học trò.
Ngày đầu lên bục giảng Lòng tôi bao ngỡ ngàng Những mầu xanh hy vọng Ánh lên từ mắt em Đàn học sinh thân yêu Bao nhiêu là yêu thương.
Thời gian trôi thật nhanh Tôi thành thầy của bản Mang cái chữ lên nương Cùng đàn em sớm chiều Thắp lên niềm hy vọng Gọi ngày mai tươi sáng.
Vùng cao đâu có vắng Trời đầy nắng, đầy sao.
Nguyễn Văn Tập
NGƯỢC MIỀN HOA BAN
Nhấp nhô đồi núi, vực thẳm trời xanh Đường lên Mường Nhé Có gì khắc khoải có gì xa xăm.
Chàng trai châu thổ Mang tình yêu văn chương và cuộc sống đi gieo. Xa lắc Mường Nhé Tận miền Chà Cang Trên miền Tây Bắc Núi đồi hoa ban. Kỉ niệm đầu tiên Đất trời mới lạ Bản làng xa xa Hiện ra ( nhìn qua) lưng đồi Ngôi trường ngói đỏ. Bên kia bờ suối Nối nhịp cầu treo Đường lên trường tôi Con đường thương quá Tên gọi Chà Cang.
Thế rồi: Ba mùa lúa chín,vàng khắp đồi nương Ba mùa đông tới, ba mùa mưa qua. Ở bên kia suối tít tận lưng đồi Ngôi trường bé nhỏ Học trò thân thương Ôi những con đường Đã hóa quê hương.
Từ ngày lên đây ít về thăm mẹ Gửi lời thương nhớ qua gió ghé thăm Nhắn nhủ mẹ rằng ở đây con khỏe. Ở tận Mường Nhé của tỉnh Điện Biên Phiền con chẳng về mẹ đừng trông ngóng, Tết con lại về tặng mẹ hoa ban.
Chuyến xe về quê, chiều hai mươi lăm tết Mang chút kỉ niệm của người vùng cao. Lấy gạo làm quà, hoa ban tặng mẹ, Món quà Mường Nhé chỉ toàn măng khô Thương quá thầy cô, tết về thăm mẹ.
Khi chào bè bạn về ăn tết quê Nhớ lên đúng ngày vào trường gặp mặt Kẻo trò thân mến đang đứng ngóng trông Ở bên kia suối với đóa hoa rừng Ôi sao yêu mến.
Thế là mùng ba Xin phép cả nhà Con lên trường nhé. Mắt buồn khe khẽ Nước mắt chực rơi Con mới nhỏ lời Hè con về nhé.
Chuyến xe vùng xuôi Lại lên miền ngược Chở từng mơ ước Mang chữ đi gieo. Chở thầy giáo nghèo Mang đầy sức trẻ Ngược miền hoa ban, ngược miền Chà Cang, ngược vào Mường Nhé.
Dương Mạnh Quân
MẸ “ Dáng mẹ hao gầy với đôi vai trĩu gánh Mang niềm tin mơ ước cuộc đời xanh!”
Đậu đại học rồi, con phải xa quê Chuyến xe chiều đưa con vào xứ Nghệ, Tạm biệt mẹ yêu, tâm con tràn nỗi nhớ Xe đi rồi mẹ vẫn đứng trông theo.
Hành trang con mang nặng một tình yêu Mẹ dành cho con thắm mồ hôi nóng bỏng Nơi con học là giảng đường cao rộng Bạn bè nhiều! nhưng xa mẹ, mẹ ơi!
Con nhớ về những ngày tháng xa xôi Bên mẹ sớm hôm nâng niu từng mơ ước Mẹ kể cho con nghe trong niềm vui và hạnh phúc Những nhọc nhằn đời mẹ đã từng qua.
Đến bây giờ, dẫu con đã đi xa Chuyện mẹ kể ngày xưa con vẫn nhớ Sách bút cùng con xây thêm mơ ước Nơi quê nhà mẹ trĩu gánh trên vai. Phạm Thị Trang